[Dạo bước vườn văn – Truyện ngắn Hàn Quốc] NAN Y

[Dạo bước vườn văn – Truyện ngắn Hàn Quốc] NAN Y

DẠO BƯỚC VƯỜN VĂN

Nhà văn Kang Young-sook quê ở thành phố Chuncheon tỉnh Gangwon. Tốt nghiệp Khoa Sáng tác, Đại học Nghệ thuật Seoul. Bắt đầu gia nhập làng văn năm 1998 với truyện ngắn “Bữa cơm tháng Tám” đoạt giải Cây bút Trẻ của báo Seoul Shinmun. Ngoài ra, cô còn nhận được nhiều Giải thưởng Văn học khác như Giải thưởng Văn học báo Hankuk Ilbo, Giải thưởng Văn học Baek Sin-ae, Giải thưởng Văn học Kim Yu-jeong. Tác phẩm đã in: tập truyện ngắn Lung lay (2002), Lễ hội mỗi ngày (2004), Đen trong Đỏ(2009), Đêm tập tạ (2011), Văn chương xám (2016) và các tiểu thuyết Rina(2006), Writing Club (2010), Những cô bé Teletubbie buồn và vui (2013).
Truyện ngắn “Nan y” dưới đây đăng trong Tuyển tập truyện ngắn thứ năm Văn chương xám của cô.

          Jin-uk đang sống cuộc đời tưởng chừng sẽ không có khả năng xảy ra việc tệ hại nào. Thế rồi bỗng nhiên một ngày vô cùng tình cờ, trong buổi họp mặt tối như thường lệ, anh được xem chỉ tay. Người xem chỉ tay cho anh là một người đàn bà đang sống chung với một người bạn tham gia buổi họp mặt hôm đó. Bờ vai tròn thoai thoải của người đàn bà và bầu không khí nhàn nhã quá mức khiến anh có cảm giác bị trấn áp. Chị ta có vẻ chẳng giống chút nào với người bạn nhỏ con, nhưng về phương diện nào đó hai người họ lại rất hợp nhau. Vừa xoay vòng ly rượu vang, tất cả từng người một chìa bàn tay ra cho người đàn bà xem. Bọn họ không phải là không có nghề ngỗng, cuộc sống thì đầy đủ, vậy không hiểu còn tò mò điều gì, đến những người bạn thường gặp cũng trở nên xa lạ như người chưa từng quen biết. Dù sao Jin-uk vốn không tin lắm vào những câu chuyện bói toán kiểu như vậy nên định bụng không muốn làm hỏng bầu không khí của buổi tiệc rượu. Đến lượt của anh. Người đàn bà hết nhìn vào tay phải lại sang tay trái của anh một lúc lâu. Lâu đến độ các người bạn khác đợi chán chuyển sang tán chuyện khác. Và rồi người đàn bà nói gì đó, mà theo trí nhớ của Jin-uk thì đấy là những lời gần với định nghĩa về chỉ tay. Chuyện của những bạn không liên quan gì đến cuộc sống của bản thân, chuyện xảy ra đối với các thành viên trong gia đình thể hiện thành đường nét trong lòng bàn tay, và đó gọi là chỉ tay. Nhưng tại sao những chuyện xảy ra với người khác lại thể hiện trên tay của anh chứ?

        Jin-uk định rút tay lại. Anh muốn chấm dứt việc này. Ai đó phải cất lời trước thì chuyện hài hước này mới kết thúc, nhưng anh đoán người đó phải là mình. Đến đây thôi vậy. Thật ra Jin-uk muốn nhìn về phía người bạn để nói chứ không phải vào mặt người đàn bà xem chỉ tay. Này, cậu hãy dắt cô ta biến đi. Tự dưng ở đâu ra mà bày đặt trò xem chỉ tay. Các ly rượu vang cất tiếng leng keng lắng đọng bầu không khí, giờ hết chỗ dùng nên tụ nhau giữa bàn. Mọi người bắt đầu rót soju pha vào bia. Người đàn bà lại cất giọng nói. “Sao không thấy gì nhỉ? Không có gì cả.” Tuy không phải chỉ bởi lời nói đó, nhưng Jin-uk không thể uống rượu, không thể ăn mồi, cũng không thể đứng dậy trước. Anh định ngồi yên như vậy, thản nhiên như không nghe thấy gì. Một lát sau, máu nóng dồn lên hai bên tai như muốn nổ tung ra. Không nhìn thấy tương lai. Là chính bởi lời nói đó. Tiếng cười đùa, tiếng nhai thức ăn, tiếng chân của nhân viên phục vụ rượu, tiếng nhạc gần như là tiếng ồn, tiếng chuông điện thoại và cả tiếng nói chuyện điện thoại, anh không thể chịu đựng bất cứ thứ nào. Điều anh không thể chịu đựng nhất là bản thân anh đang hoảng hốt. Trong khoảnh khắc, Jin-uk rơi vào cảm giác bị chôn vùi, bị chà xát dữ dội bởi một thứ gì đó tàn nhẫn, bao la vô hạn không rõ hình thể. Dù sao, Jin-uk cũng nhận lấy danh thiếp của người đàn bà như các bạn khác và nhét nó thật sâu vào túi rồi rời khỏi nhà hàng trước tiên.

     Jin-uk đã làm việc ở ngân hàng H một thời gian khá dài. Nhưng Jin-uk không phải là một nhân viên ngân hàng bình thường, chăm chút kỹ ngoại hình và ngoan ngoãn ngồi một chỗ. Anh đã làm việc một cách xông xáo và trở thành mẫu hình cho người khác. Anh tràn đầy tự tin và tự an ủi mình rằng không có vấn đề gì xảy ra.
Vài năm trước, vào một ngày vừa qua năm mới không lâu. Có tiếng vỏ của bánh xe hơi trơn trượt rẹt rẹt ngoài bãi đậu xe trước ngân hàng đang phủ trong tuyết trắng. Một người bước ra khỏi cửa ngân hàng và hai người khác bước vào. Các nhân viên ngồi quầy bận rộn tiếp khách hàng mỗi lúc một nhiều hơn. Lúc đó, một người phụ nữ mặc áo khoác đen bước vào. Người mặc áo khoác đen là chuyện thường thấy. Nhưng màu đen đó kỳ lạ, sắc đậm hơn như màu nhựa than đá, vừa có vẻ lấp lánh. Jin-uk đang ngồi ở bàn sau quầy, khi chạm phải ánh mắt của người khách đó, không hiểu sao anh đứng dậy, bước ra sảnh. Và hướng dẫn người khách đó sang một quầy đang trống. Sau khi ngồi xuống ghế, người phụ nữ vẫn không mở miệng nói gì, chỉ nhìn xuống bàn tay của mình. Hai tay người phụ nữ đan xen vào nhau, những móng tay được sơn màu trong suốt nhưng nhìn có vẻ giản dị. Rồi người phụ nữ bắt đầu mở lời và kỳ lạ Jin-uk càng lúc càng tập trung vào lời của cô ta. Người phụ nữ bảo rằng sắp ra nước ngoài và yêu cầu nâng hạn mức tín dụng lên tối đa có thể. “Tôi cần tiền. Tôi phải ra nước ngoài một thời gian dài. Nhưng giờ tôi có việc bận phải đi sẽ quay lại sau. Nhờ anh xử lý giúp tôi.” Người phụ nữ đứng dậy, để lại sổ tài khoản và con dấu lên quầy. Một thái độ uy phong quá mức như là người đi rút tiền gửi của mình. Jin-uk nhìn qua lịch sử tín dụng của người phụ nữ trên màn hình máy tính. Tệ nhất. Không có tiền vào tài khoản định kỳ mà cũng hầu như không có tiền gửi tiết kiệm. Anh không hiểu cô ta lấy tiền đâu để đi nước ngoài nhưng bỗng nhiên cảm thấy tò mò. Dù sao, ngay khi người phụ nữ quay người định bước ra ngoài, anh lớn tiếng gọi lại. “Thưa quý khách, có chỗ cần phải viết tay ạ. Chị vui lòng đợt một chút, ký tên rồi hãy đi ạ.” Khách hàng bước vào ngân hàng mỗi lúc một đông hơn. Trong lúc đó người phụ nữ đã thực hiện mấy cuộc gọi, toàn là lời chào tạm biệt vì sắp rời xa Seoul. Jin-uk lại nhìn người phụ nữ nhưng cô ta không nhúc nhích gì, chỉ ngồi yên trên ghế. Anh kiên nhẫn đợi cho đến khi nhân viên phụ trách xử lý xong giấy tờ của người khách trước. Trong lúc đó, một mùi hương kỳ lạ cứ bám riết lấy đầu mũi của anh. Mùi hương như xộc vào mũi ấy vẫn đeo đẳng. Thứ mùi hương không hợp chút nào với hình ảnh mộc mạc, tạo cảm giác như hình ảnh của một con hổ lởn vởn sau khuôn mặt giản dị kia. Sau này anh mới biết đó, đó là mùi nước hoa đặc trưng mà người phụ nữ thích. Mùi hương tạo cảm giác như người xảo quyệt khiến anh khá khó chịu. Cho đến lúc đó, anh không thể đoán được những việc sẽ kéo đến cùng với mùi hương này. Việc của người khách trước vừa xong, anh vội bảo với nhân viên ngồi quầy, người nhân viên vừa thoát khỏi giai đoạn ‘lính mới’ tỏ rõ thái độ ngạc nhiên trước hành động cấp trên xen ngang vào việc của mình. Người phụ nữ định đứng dậy thì anh vội vàng rút danh thiếp trong túi trên áo vest ra chìa cho cô. Đó là danh thiếp rất hiếm khi đưa cho người khác, trên đó có ghi số điện thoại di động. Jin-uk biết rõ những đụng chạm như vậy là chuyện rất bình thường, và người ta không dễ kết duyên với nhau qua những việc cỏn con như vậy. Thế nhưng Jin-uk đã không thể chia tay với Su-yeon, người khách đó trong một thời gian rất lâu.

……

Nguồn: Tạp chí Koreana – Văn hóa Nghệ thuật Hàn Quốc, số Mùa Hè 2018 (vol 5, no.2) phiên bản tiếng Việt(https://koreana.or.kr/user/0010/nd53196.do?View&boardNo=00001843&zineInfoNo=0010&pubYear=2018&pubMonth=SUMMER&pubLang=Vietnam)

*Vì lý do bản quyền nên chúng tôi chỉ trích giới thiệu một đoạn nhỏ trong bài viết. Bạn đọc vui lòng nhấp vào đường link trên để đọc toàn văn bài viết.